Ở phố huyện có cô gái xinh đẹp như trong câu ca dao:
“Những người đôi mắt lá răm,
Lông mày lá liễu đáng trăm quan tiền”.
Chồng cô là một người dân chăm chỉ, hiền lành. Quan huyện mới về nhậm chức thấy cô xinh đẹp nên “để ý”. Quan huyện hẹn cô ngày nào chông cô đi vắng sẽ tới thăm nhà. Hai vợi chồng cô đoán được âm mưu của quan nên đã bàn tính quyết chữa “bệnh dê” cho quan.
Như hẹn, quan tới nhà. Cô vợ áo quần là lượt ra tiếp quan. Trò chuyện nồng nàn, lả lơi, “máu dê” nổi lên, quan không kiềm chế được, ôm chặt cô vào lòng, không chịu buông ra. Cửa sau bỗng bật mở, anh chồng lăm lăm dao bầu vào kéo tai quan nói: “Bẩm cụ lớn, cha mẹ của dân, cho xin cụ một cái tai”!.
Quan huyện run rẩy, van lạy anh chồng, cuối cùng đành chấp thuận viết giấy ký nợ 500 quan tiền. Trong huyện, mọi người biết chuyện, đã làm thơ về quan huyện:
“Năm trăm quan nợ hòng che mắt
Một chuyến trăng hoa suýt mất tai
Thật khéo già quan mà dại mặt
Sao khôn trẻ gái mẹo có tài".
Trả xong nợ, quan xin chuyển đi trị nhậm nơi khác, lòng nghĩ rằng quan lắm mưu nhưng người dân ít học cũng lắm mẹo.
Trích: Nghiệp vụ công tác của cán bộ dân vận (NXB Chính trị Quốc gia - 2014)